Đăng trong Fanfic

[Transfic|ToDae] Pieces of us (Chap 97: You’re there)

Đọc những chap trước tại đây

Chap 97: You’re there

A/N: Xin chào. Hẳn là các bạn đã biết trước đó, tôi đã xóa tài khoản kumakuma166 của mình. Tôi chuyển nhượng Pieces Of Us lại cho bạn của tôi và cô ấy là người quản lý câu truyện này. Đơn giản là tôi sẽ đưa truyện của mình cho cô ấy qua mail và cô ấy sẽ là người đăng chap mới lên 🙂

Tôi viết câu truyện này (Và những câu truyện khác nữa) để thỏa mãn mong muốn của chính mình về ToDae. Đó là ý định ban đầu của tôi. Nhưng rồi sau đấy, công việc ấy như đã trở thành thói quen của tôi rồi, thói quen viết những mẩu truyện nhỏ dựa trên những điều có thật về ToDae. Ừm, đấy chính là câu truyện được viết bằng niềm tin vào họ, tất cả đều dựa theo những điều về Dae Sung, Tabi hoặc là ToDae.

Tôi đã để cập đến “Ý định tự tử” trong chap ‘I Am Sorry’ mà tôi vừa viết gần đây. Có nhiều người đã nhắn tin cho tôi (Và nhắn vào tài khoản này nữa, tôi cũng không biết có phải cùng một người không) họ nói rằng tại sao tôi lại viết về chuyện Tabi có ý định tự tử và quở trách tôi như là chuyện đó xảy ra và vì tôi? Khốn kiếp, Tôi không hề nghĩ rằng mọi chuyện sẽ xảy ra như thế. Chỉ đơn giản là vì TÔI ĐÃ VIẾT NÓ, một lần nữa, TÔI ĐÃ VIẾT dựa theo những gì mà tôi tìm hiểu về tâm lý của những người có ý định từ bỏ cuộc sống. Khốn kiếp, Dae Sung cũng từng như thế. Tôi thậm chí còn viết chap đấy trước khi khi Tabi viết bức thư xin lỗi. Các bạn nghĩ tôi đã đi vào trong não của Tabi rồi niệm chú thôi miên để Tabi xin lỗi rồi gợi ý cho anh ấy ý định tự tử à? (Này, đó không phải là lý do dẫn đến việc tự tử đâu x_x)

Làm ơn, đây chỉ là tưởng tượng của tôi. Đôi khi, tôi cũng ngạc nhiên vì những câu truyện của tôi trở thành sự thật.

Tôi cũng rất tổn thương sau khi nghe chuyện. Nhưng đừng đổ hết sự tức giận lên đầu tôi?

Tôi viết một đoạn note rất dài bởi vì một số người khiến cho tôi rất buồn.

Cảm ơn vì đã đọc và mong Tabi sớm khỏe lại.

Nana.

“Kinh tởm. Anh ta đã làm vậy thật sao? Lên giường với một trainee trong lúc đang phê thuốc?”

“Giờ chúng ta đã có một gặp đôi siêu hoàn hảo ở Nam Hàn, G-Druggie và T.Oh.Marijuana”

“Ồ, một nhóm nhạc thật hoàn thiện khi có hai tên nghiện ngập, một tên giết người, một tên nghiện sex và một tên phân biệt chủng tộc.”

“Hắn ta có thể xuống địa ngục được rồi đấy”

Nhịp thở của Seung Hyun bắt đầu trở nên bất ổn. Giọng nói ở trong đầu mỗi lúc một lớn dần. Run lên vì sợ hãi, anh với lấy lọ thuốc, đây là thói quen của anh, mặc dù anh uống nó cũng không lâu trước đây. Anh cần phải ném những lời mắng chửi đó ra khỏi đầu. Anh phải uống nó. Anh muốn ngủ thiếp đi để những giọng nói kia đừng cất lên.

Làm ơn, hãy cho tôi giải thích, Seung Hyun biện giải cho chính mình.

“Tsk. Đừng có ngu ngốc như thế.”

“Đó là sự thật mà mày không thể chối cãi, Choi Seung Hyun”

“Đừng có ngẩng mặt lên nhìn tụi này. Mày nên biết mày đang ở đâu!”

 

Seung Hyun bịt tai, đôi môi mỏng mím lại thật chặt. Anh ngã xuống sàn nhà, tay vẫn ôm lấy đầu gối.

Làm ơn.

Sau khi hiểu ra kể cả khi làm thế này cũng không thể giúp bản thân xua đuổi đi những giọng nói ác quỷ kia, anh đưa tay lên giật tóc của chính mình. Rồi sau đấy, anh cảm thấy thật biết ơn khi hành động ấy có tác dụng, những giọng nói kia đang nhạt nhòa dần, anh cũng theo đó mà giật tóc mình mạnh hơn. Đau đớn, nhưng có tác dụng.

Chậm nhưng mà chắc, anh mở mắt ra.

 

Mọi thứ xung quanh nhạt nhòa

 

Anh chớp mắt.

 

Vẫn là nhạt nhòa.

 

Anh chớp mắt thêm lần nữa.

 

Mọi thứ hóa đen.

 

***

Seung Hyun mở mắt. Trước mắt là dòng sông mà anh và mẹ thường xuyên ghé đến khi anh còn nhỏ. Những chú chim đang hát, còn có âm thanh của nước va mạnh vào đá, tiếng những cơn gió vút qua gương mặt anh… Anh nhìn xung quanh không gian yên tĩnh, ánh mắt như tìm kiếm ai đó, một ai đó đang đi bộ cùng anh. Rồi anh mỉm cười khi nhận ra người đó là ai.

“Mẹ,” Anh thì thầm

“Ừ, con trai của mẹ?” Mẹ anh ôm lấy anh và Seung Hyun chỉ muốn quay trở về nơi đây, nơi những rắc rối mà anh phải gánh chịu như hoàn toàn tan biến. Anh chôn mặt trên hõm vai của mẹ mình.

“Con mệt quá”

Đó là sự thật. Anh đã quá mệt mỏi vì những giọng nói kia. Anh muốn ngủ. Một giấc ngủ đủ dài, đủ để mọi thứ bình yên trở lại khi tỉnh dậy.

“Con yêu của mẹ” Mẹ của anh thì thầm “Có phải con đang nói con mệt mỏi không?”

“Giờ thì con thật sự mệt mỏi rồi.”

“Và thế là con ngủ sao?”

“Con không ngủ được,” Seung Hyun như hít vào hết từng lời nói ngọt ngào của mẹ “Cũng vì thế nên con mới uống thuốc ngủ. Nhưng nó không còn tác dụng nữa. Con muốn được mẹ âu yếm lúc ngủ.”

“Giờ con đã lớn rồi, Choi Seung Hyun. Mẹ không thể âu yếm con lúc ngủ như ngày xưa nữa”

“Ai sẽ làm thế với con đây?” Seung Hyun ngước lên nhìn mẹ.

Anh chỉ có cảm giác mọi thứ như hóa đen trở lại.

***

Seung Hyun lại chớp mắt. Anh thấy mình đang ngồi bên bờ sông Hàn. Ở thời điểm hiện tại, dường như ánh mặt trời sắp nói lời tạm biệt với người dân nước Nam Hàn. Anh có một thói quen, thói quen ra đây để bình tâm lại mỗi khi mệt mỏi với cuộc sống của một rapper underground hoặc là tận hưởng ngày nghỉ sau những ngày tập luyện khi còn là thực tập sinh. Anh sẽ ngồi đó, nhìn người ta hẹn hò hoặc chơi đùa. Có lúc anh từng mơ giữa ban ngày là mình sẽ xây một ngôi nhà thật to ở bên bờ sông Hàn.

Sau đấy, anh sẽ đi dọc theo bờ sông. Có đôi khi anh đi một mình, nhưng nếu ngày nghỉ của họ trùng nhau, Seung Hyun sẽ mang ai đó đến nơi đây. Anh nhìn về con đường mà mình đã rất quen thuộc. Lẽ ra phải có một gian hàng bán xúc xích rán ở đây, nhưng giờ lại không thấy đâu.

Hẳn là anh đã đến đây một mình.

Ngay lập tức, anh cảm thấy thật suy sụp. Anh không muốn ở một mình sau khi đã gắn bó với staff và group của mình đã gần 2 năm. Anh không muốn một mình.

Bởi vì nếu ở một mình, anh sẽ cảm thấy trống rỗng và anh không thích cái cảm giác ấy chút nào.

Đưa tay lên che đi đôi mắt của mình, anh bắt đầu khóc.

“Hyung?”

Tiếng gọi khiến cho anh giật mình. Anh nhanh chóng lau nước mắt đi và nhìn thấy một cậu nhóc gầy gò đang mặc trên người chiếc áo phông có size còn rộng hơn áo của anh. Anh chậm rãi ngẩng mặt lên. Sự buồn bã dần được thay thế bằng cảm giác choáng váng.

“Hyung?”

Ánh mắt anh và ánh mắt cậu nhóc chạm nhau. Anh mỉm cười khi được quay trở về vùng đất của những kỉ niệm, nơi mà anh cùng cậu nhóc gầy nhom và có đôi mắt bé tẹo này cùng nhau chia sẻ niềm đam mê và ước mơ của chính mình.

“Em đã ở đâu vậy?” Seung Hyun vòng tay qua ôm lấy cậu thật chặt, còn cậu nhóc kia thì chỉ biết cười ngại ngùng.

“Ừm, anh nói với em là anh đang thấy mệt mỏi, vì thế em nghĩ điều tốt nhất em có thể làm lúc này là mua gì đó cho anh để anh thấy thoải mái…” Cậu nhóc đưa cho anh một cốc cà phê lạnh.

“Thế còn em thì sao?”

“Em thích uống trà hơn”

“Thế trà của em đâu?”

“Ừm…” Cậu gãi gãi đầu “Em chỉ mang đủ tiền để mua một thứ… hehehe” Ai đó cười rạng rỡ, để lộ ra hàm răng không được đều đặn “Nhưng không sao đâu mà! Có người đã tặng em mẫu thử nước cam ép nữa đó”

Seung Hyun không thể ngăn được mình ôm lấy cậu nhóc. Hồi xưa cậu gầy quá.

“Hyung nè. Chúng ta có nên quay lại kí túc và nghỉ ngơi không? Anh nói là anh đang mệt mà?”

“Đúng là anh đang mệt. Nhưng là mệt theo một kiểu khác. Em không cần phải làm như thế này nữa đâu.”

“Huh? Em cứ nghĩ là từ ‘bỏ cuộc’ không có trong từ điển của anh cơ? Anh đã thêm từ đó vào từ lúc trước khi anh đến đây à?”

Seung cười phá lên vì câu nói đùa. Theo một cách nào đó, cậu nhóc của anh luôn tìm ra cách để  vực anh dậy.

“Hãy về nhà và ngủ thôi, hyung. Em nghĩ não bộ của anh cần được nghỉ ngơi rồi, cả cơ thể của anh nữa.”

“Hãy vỗ về âu yếm anh lúc anh ngủ nhé?” Seung Hyun nhìn cậu bằng đôi mắt cún con, còn ai kia chỉ biết tròn mắt ngạc nhiên.

“Không thể nào, Hyung. Sao anh lại có những hành động như vậy được?” Cậu ngại ngùng đến đỏ mặt

“Anh sẽ không quay trở về và ở lì chỗ này nếu em không vỗ về anh lúc anh ngủ” Seung Hyun nuốt nước bọt “Anh muốn ở lại đây, nơi mà những giọng nói tồi tệ kia không thể tìm đế anh”

Thức dậy đi, Hyung.

Tim anh như ngừng đập trong vài tích tắc, âm thanh tương tự vang lên trong đầu anh nhưng chỉ là tiếng vang không rõ ràng. Anh nhìn lại cậu nhóc của mình một lần nữa.

“Anh không thể ở lại đây, Hyung. Anh phải về nhà.”

“Anh muốn ở đây. Trước khi tất cả mọi chuyện xảy đến.”

Xin hãy thức dậy.

“Anh phải quay về nhà, Hyunnie”

Seung Hyun ngạc nhiên khi nghe thấy cách gọi tên thân thương này.

 

Mọi thứ một lần nữa hóa đen.

***

Seung Hyun chớp mắt. Một lần, hai lần. Sau đấy anh đã nhận thức được mình đang ở đâu. Bệnh viện. Seung Hyun muốn chuyển động và nói gì đó, nhưng mặt nạ oxy đang đeo trên mặt đã ngăn anh làm những việc ấy. Anh chỉ có thể ngọ nguậy những ngón tay của mình và lẩm bẩm. Nhưng rồi anh nhận ra có ai đó đang nắm lấy tay mình, và ánh mắt của họ chạm nhau.

“Ôi chúa! Hyung? Anh tỉnh rồi sao?”

Seung Hyun chỉ có thể chớp mắt.

“Ôi Chúa. Ôi Chúa ơi. Đợi đã, mình nên làm gì đây? Phải rồi. Y tá. Beep. Beep”

Cậu ấn vào chiếc nút màu đỏ bên cạnh gối của Seung Hyun và hít thở thật sâu.

“Hmm… Phải rồi. Mẹ, Chị, Dae Hyung” Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra “Phải gọi điện!”

Seung Hyun nhắm mắt lại sau khi chứng kiến cảnh tượng ấy, tâm trí như đang cười khúc khích vì cậu nhóc kia. Không lâu sau đó, bác sĩ, y tá và gia đình của anh đều có mặt. Bác sĩ kiểm tra tình hình của anh một lượt rồi mỉm cười.

“Tình hình đã khá hơn rồi nhưng chúng tôi sẽ xem xét lại tiến trình một lần nữa vào ngày mai,” Bác sĩ nói và rời khỏi phòng.

Mẹ và chị gái của anh lại gần rồi đưa tay chạm nhẹ lên cơ thể anh như là sợ cơ thể yếu ớt này sẽ nhận thêm nỗi đau nào nữa. Seung Hyun nhìn thấy nó, nhìn thấy sự đau đớn trong mắt họ nhưng anh chỉ có thể nằm bất động và mỉm cười yếu ớt.

Mắt của anh di chuyển đến người con trai mà anh vô cùng nhớ nhung, cậu đang chỉnh lại chiếc chăn, phủ nó thật kín lên chân anh.

“Mẹ, chị, Ri. Mọi người đi nghỉ đi. Con sẽ chăm sóc cho anh ấy.”

“Sáng nay anh không có lịch trình sao?” Cậu em út cất tiếng hỏi.

“Không. Anh đã đẩy lịch trình của mình rồi. Mọi chuyện đều ổn. Giờ anh không có lịch trình nào cả.” Ai đó mỉm cười, để lộ ra hàm răng không đồng đều.

“Ừm, vậy chị và mẹ đi nghỉ nhé?” Hyeyoon dẫn mẹ của mình đến phòng nghỉ ngơi ở bên cạnh.

“Em đi đây, Hyung. Sáng nay em không có lịch trình, nhưng em nghĩ là em nên… đi thôi” Cậu em út mỉm cười.

“Cảm ơn em vì đã chăm sóc anh ấy khi mọi người không có ở đây.”

“Anh lúc nào cũng khách sáo thế, người anh em” Cậu nhìn Seung Hyun rồi vỗ vỗ nhẹ vào tay anh “Sớm bình phục nhé, người anh em”

Seung Hyun gật đầu một cách yếu ớt rồi nhìn người con trai đang kéo chiếc ghế lại để ngồi cạnh anh. Khi ánh mắt họ gặp nhau, cậu chỉ nói với anh ‘Anh yêu’ rồi khịt khịt mũi.

Seung Hyun, bằng mọi nỗ lực có thể, anh cố gắng mở bàn tay  của mình ra. Câu đơ mất một lúc, rồi sau đấy mỉm cười khi nhận ra cử chỉ ấy của anh.

“Mình hãy vỗ về cho nhau lúc ngủ khi nào anh khỏe hơn nhé.”

Cậu hôn lên những khớp xương trên tay anh rồi nhìn người con trai yếu ớt đang nằm trên giường. Trái tim Seung Hyun như ngừng đập vì hành động ngọt ngào ấy. Một lần nữa, anh nhắm mắt lại.

Lần này chỉ đơn giản là ngủ thôi.

Đăng trong Fanfic

[Transfic|ToDae] Pieces of us (Chap 96: Home)

Chap 96: Home

“Em,” Dae Sung  thấy có người gọi cho mình. Giọng nói ấy chẳng hề vui vẻ, cậu còn cảm nhận được trong giọng nói ấy còn ẩn chứa một chút mệt mỏi.

“Chào anh,” Khóe môi Dae Sung khẽ cong lên, tạo nên một nụ cười thực ấm áp. Cậu biết, người con trai ấy không thể đến gặp cậu, nhưng dù sao thì anh ấy cũng đã gọi cho cậu “Về nhà rồi à?”

“Ừm…” Giọng nói trầm khàn phát ra, kèm theo đó là tiếng thở dài nặng nề. “Anh nghĩ anh sẽ đến nhà bố mẹ sau khi ngủ trưa một chút”

“Em biết… làm vậy sẽ tốt hơn” Dae Sung đang tưởng tượng anh đang đứng trước mặt mình “Tốt hơn là anh phải ở nhà một mình”

“Em đang làm gì vậy?” Sau khi nghe lời khuyên của cậu, anh nói “Anh không làm phiền em chứ?”

“Tất nhiên là không,” Dae Sung cười lớn “Thật ra thì anh gọi rất đúng lúc. Em vừa mới kết thúc lịch trình cuối cùng của ngày hôm nay và đang định về nhà. Sao anh biết là em đang rảnh dỗi vậy?”

“Ồ.” Giọng nói ở đầu dây bên kia có hơi bất ngờ “Có thể là vì trái tim của chúng ta đã được kết nối với nhau rồi chăng?”

Dae Sung bật cười. Cậu an tâm vì người yêu của mình đã điềm tĩnh hơn trước, sau mọi chuyện. “Anh vẫn là tuyệt nhất”

“Uhmmm… Em có thể đến đây thay vì về nhà không?”

“Đừng lo lắng, Hyunnie à. Em nói vừa mới nói với anh quản lý đưa em đến đó thì nhìn thấy tên anh hiện trên màn hình điện thoại” Dae Sung ôm lấy đùi của mình, như là đang tưởng tượng đó là Seung Hyun “Em biết mà, anh nhất định đang ở nhà, Hyung”

“Vật đến đây đi, Dae Sung ah:

“Em sẽ đến” Dae Sung gật gật “Em sẽ đến mà, Hyung”

Dae Sung nên vỗ tay cho sự dũng cảm của anh khi mà sau mọi chuyện xảy ra, anh cũng về nhà. Vừa bước những bước chân thật khẽ về phía phòng ngủ của Seung Hyun, cậu vừa nghĩ. Hẳn là Seung Hyun sẽ cảm thấy tức giận khi người ta cứ nhòm ngó đến mấy loại cây cảnh trong nhà mình. Kể cả khi người đó là cậu maknae đáng yêu của họ. Seung Hyun không cho phép ai mà anh không in tưởng chạm vào những bức tranh. Vậy thì làm sao mà anh có thể để người lạ bước chân vào nhà của mình?

Trái tim cậu như thắt lại khi nhìn thấy anh đang ngồi ở đó. Seung Hyun đang mặc pijama và tựa lưng vào thành giường, anh mắt nhắm lại thư giãn theo thói quen. Anh thậm chí còn không mở mắt ra, bởi vì anh biết rõ tiếng bước chân ấy là của Dae Sung.

Cậu bước đến gần anh, ngồi xuống mép giường thật khẽ rồi chạm lòng bàn tay mình lên má của anh.

“Vẫn còn mũm mĩm này” Dae Sung cười khúc khích.

Seung Hyun đưa tay mình lên, bọc lấy bàn tay đang chạm vào má mình của cậu. Anh hôn lên bàn tay ấy rồi mở mắt ra nhìn  thật sâu vào mắt Dae Sung “Anh cảm thấy mình thật may mắn” Seung Hyun nói “Thiên thần bảo hô của anh đã mang may mắn đến cho anh bằng nụ cười của cậu ấy”

Dae Sung nhìn thấy nước mắt đong đầy nơi khóe mắt của Seung Hyun, nhưng rồi anh lại nhanh chóng lau nó đi “Anh biết anh rất là sướt mướt mà, phải không?”

“Chỉ khi ở cạnh em thôi,” Seung Hyun mỉm cười, nụ cười khiến trái tim Dae Sung như ngừng đập. Điều duy nhất mà Dae Sung có thể rõ ràng lúc này là, cậu bị kéo vào trong một cái ôm.

“Em về nhà rồi đây,” Dae Sung nói thầm vào tai Seung Hyun.

Cậu có thể nghe thấy người yêu của mình hít thở một hơi thật sâu trước khi cất tiếng nói,

“Chào mừng em đã về nhà.”

Đăng trong Fanfic

[Transfic|ToDae] Pieces of us (CHAP 95: I Am Sorry)

CHAP 95: I Am Sorry

A/N: Dựa theo scandal Marijuana của Seung Hyun

T/N: Chắc các bạn cũng biết chuyện gì đã xảy ra trong những ngày vừa qua.

Chị author đã khóa Pieces of us một thời gian, và giờ chị đã quay lại với chap này. Mặc dù mình mới chỉ dịch đến chap 8, nhưng mình sẽ dịch luôn chap mới nhất này, vì mình không muốn sau này phải gợi nhắc lại chuyện này thêm một lần nữa.

Sau đấy, mình sẽ lần lượt dịch các chap bên trên theo thứ tự như bình thường.

Mình cũng giống như chị, cũng giống như những vip khác, phải trải qua một quãng thời gian chẳng dễ dàng gì. Nhưng mà… mọi chuyện sẽ ổn thôi phải không? Vậy nên chúng ta hãy cùng các anh mạnh mẽ nhé ❤

“Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi”

Anh cứ lặp đi lặp lại lời những xin lỗi bao nhiêu lần rồi? Anh biết không? Thật khó để hít thở khi anh ở đây, ngay trước mắt em, với đầy những tổn thương chất chồng. Anh ở đó, giọng nói xen lẫn với tiếng nức nở. Em ngồi trên ghế bành, mặc cho anh chôn mặt xuống đùi mình.

“Anh xin lỗi”

Xin lỗi để làm gì chứ? Em tự nói với bản thân mình, bàn tay chạm vào mái tóc đen thật mềm của anh. Anh vẫn ở đó, ôm lấy chân em và tiếp tục nói lời xin lỗi.

“Anh xin lỗi, Dae Sung à”

Anh ngước mặt lên nhìn em, gương mặt đầy dấu vết nước mắt. Em hất tóc mái anh ra phía sau, đặt tay lên má anh rồi nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đang biểu hiện ra sự căng thẳng.

“Sao anh phải nói lời xin lỗi với em?” Vỗ vỗ má anh, em dành cho anh nụ cười tuyệt đẹp nhất, một nụ cười mà em biết rằng khi nhìn thấy nó, trái tim anh sẽ bớt nặng nề hơn.

“Anh…” Anh thở dài môt cách nặng nhọc “Anh cảm thấy bản thân mình đã khiến cho em thất vọng.”  Anh đan tay mình vào tay em, đôi mắt nhấp nháy ngập ngừng như là tìm kiếm niềm tin trong mắt em.

“Anh nghĩ là không sao?” Em nhéo má anh mạnh hơn, vì thế mà anh khẽ rên lên “Lần này rất khác so với lần trước, hyung”

Anh vẫn nhìn em.

“Anh chỉ… thử nó…”

Từ lúc anh bước chân vào nhà, em không biết là mình đã thở dài bao nhiêu lần nữa. “Chúng ta đều biết rằng anh là người sai. Anh thừa biết hậu quả sẽ như thế nào, thế nhưng anh vẫn làm”

“Anh…Anh…” Yết hầu của anh chuyển động lên xuống “Nhưng họ đối xử với anh như thể anh là người duy nhất phải chịu toàn bộ trách nhiệm, anh là người duy nhất gây ra tội lỗi lớn nhường vậy, lớn đến mức anh có thể tự giết chết chính mình…”

“Anh dám nghĩ đến chuyện tự giết chết chính mình? Vậy còn em thì sao? Chúng ta thì sao?” Tôi kéo anh lại gần và hôn anh “Anh biết mà, khi anh nó với em rằng anh cần một không gian riêng, em không bao giờ nghĩ đến chuyện anh sẽ làm cái chuyện vi phạm pháp luật ấy để giảm áp lực”

Anh dụi vào ngực em, ôm em chặt hơn, nức nở “Anh sẽ không bao giờ có cơ hội để giải thích”

“Anh không cần phải làm thế. Hãy tiếp tục làm nhiệm vụ của mình thôi. Em sẽ ở đây, bên cạnh anh.” Tôi đặt lên trán anh một cái hôn thật nhẹ. “Vì anh, em luôn luôn ở đây. Giống như anh luôn ở bên cạnh em những năm về trước”

“Hứa nhé?”

“Vâng, luôn luôn là như thế.”

“Anh thực sự xin lỗi”  Anh ôm chặt lấy đùi em giống như con gấu koala, còn đầu anh thì tựa lên vai em như để tìm một chỗ nghỉ ngơi.  Anh lúc nào cũng to lớn nhưng lại nhỏ bé giống như đứa trẻ con trong vòng tay em

“Cảm ơn em” Anh thì thầm.

“Anh không cần phải nói thế mà”

Đăng trong Fanfic

Pieces of us (Chap 3: Don’t tease the dinosaur)

T/N:

  • Coi những chap trước ở đây
  • Mấy chế ấn vào mấy dòng in đậm có gạch chân để xem clip ha :))))
  • Bà Kuma để ratting chap này là M, mà tui đọc rồi, hoàn toàn trong sáng nên mấy chế cứ yên tâm ha *Cười ngu* =)))))

—————————————————

Chap 3: Don’t tease the dinosaur

BIGBANG NAVER Starcast 010615

tumblr_inline_ns258tqebj1sqj5ci_540

“Nhìn mũi của tôi nè, dù lái?” Dae Sung bật cười vì trò đùa và Seung Hyun đồng tình với cậu. Anh cười rồi ôm lấy cậu trong khi các thành viên vẫn tiếp tục nói chuyện.

“Em chết chắc rồi,” Anh nói thật nhẹ, đủ để mình Dae Sung nghe thấy.

Cậu chỉ cười.

Và cả hai người đều hiểu ẩn ý đằng sau nó.

***

BIGBANG ở phòng chờ, trước concert.

Thật là một sai lầm khi Seung Hyun lấy điện thoại từ trên bàn, trượt ngón tay trên màn hình và nhìn vào hình nền nền điện thoại. Anh cứ gãi gãi đầu mặc dù nó không ngứa.

“Hyunie! Đừng có gãi đầu và làm hỏng kiểu tóc nữa, thật là xấu! Đó là kiệt tác của chị! Nhìn này! Tóc em bắt đầu hỏng rồi đấy! Em đã làm gì với mái tóc của mình vậyyyy!

Kiệt tác? Chị đùa em à? Chị làm cho tóc em giống như một quả dứa và tóc của Dae Sung thì giống như một cây nấm và em ấy đã chẳng thể nhìn thấy gì. Chị có biết là fan của bọn em gào thét vì mắt của Dae không? Seung Hyun gào thét trong câm lặng. Rồi anh lại gãi đầu. Mình thật sự cảm thấy ngứa ngáy ở đâu đó. Anh cằn nhằn. Người con trai đó! Kể cả khi cậu ấy được gọi là thiên thần, từ 20 phút trước, cậu ấy chẳng còn là thiên thần nữa rồi.

20 phút trước

“Hyung, gặp em ở phòng nghỉ nhé.”

Seung Hyun đọc tin nhắn và ngay lập tức phi đến phòng nghỉ. Khi đến nơi và nhìn thấy tấm biển báo “Phòng không sử dụng được”. Anh khẽ nhướng mày.

“Dae Sung” Seung Hyun gọi thử “Dae Sung, em có ở đó không?”

Ngay khi nghe thấy tên mình được gọi, cửa toilet chợt mở ra và một gương mặt quen thuộc kéo anh vào bên trong.

“Em đã chờ anh, anh yêu” Người con trai vừa kéo tay anh vào nói.

Vẫn chưa hết ngạc nhiên, Seung Hyun chỉ đứng ngây ra đó.

“Sao vậy? Anh không mong đợi điều này sao?” Cậu cười một cách ranh mãnh và vuốt ve gáy của anh, thật chậm. Seung Hyun khẽ rùng mình và thoát ra tiếng rên thật nhỏ. Anh nhắm mắt và tận hưởng những gì mà Dae Sung làm với mình. Anh muốn nhiều hơn nữa, nhưng cậu vocalist chợt ngừng lại. Cậu liếc nhìn bằng một mắt và nở một nụ cười tự mãn một cách tà ác. Cậu ghé sát mội vào tai trái của anh.

“Có ai đó đang đợi.” Dae Sung nói, với tông giọng như có như không. Cậu đặt tay lên hông của anh, “Em đoán là chúng ta sẽ có một concert thật vui vẻ?” Anh có cảm giác như vành tai của mình bị gặm nhấm.

Dae à!

Có vẻ như Dae Sung đã thổi bùng lên ngọn lửa ham muốn trong Seung Hyun. Anh đẩy cậu vào tường, tay của Dae Sung vẫn còn ở trên hông của anh.  Anh nâng mặt cậu lên, nhìn vào đôi môi đầy đặn của cậu và thốt lên. “Khốn kiếp, Yabai Kang. Em trêu trọc anh bằng cách đó cũng đã lâu rồi đấy.” Seung Hyun chạm mũi mình vào mũi cậu. “Này anh chàng đẹp trai. Mũi của em thật đẹp. Anh đang tự hỏi, phải chăng em vẫn còn thứ gì đó nhỏ xinh đẹp đẽ ở dưới kia?”

“Cứ như là anh không biết vậy.” Dae Sung đáp lại một cách tự phụ.

Seung Hyun đặt lên môi cậu một nụ hôn ướt át. Giữa những kẽ môi thoát ra tiếng rên rỉ thật nhỏ. Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Cho hỏi, có ai ở đó không? Tôi nghe thấy hình như có ai đó ở trong toilet. Người gác cổng à, có phải anh không? Tôi có thể sử dụng toilet được không? Vì những chỗ khác ở xa quá.”

Họ vẫn chưa tách nhau ra khỏi nụ hôn, nhưng họ biết ai đã gõ cửa. Seung Ri.

“Xin lỗi?” Seung Ri cứ không ngừng gõ cửa. Cặp đôi ở bên trong vẫn giữ tư thế đó cho đến khi không còn tiếng gõ.

“Lạ nhỉ? Mình vừa đến đây mười  phút trước và lúc đó mọi thứ vẫn ổn mà?” Seung Ri ra khỏi toilet.

Môi của Seung Hyun vẫn ở trên môi của Dae Sung. Anh gặm nhấm môi dưới của cậu thêm một lúc rồi tách khỏi nụ hôn. Anh quẹt đôi môi bị sưng phồng lên của mình và bỏ lại Dae Sung ở trong toilet. Khi bước ra đến cửa, anh tháo cái biển báo ra chỗ khác.

Seung Hyun gầm gừ. Seungriiiii!

***

Phòng chờ của Big Bang.

Seung Hyun ngồi trên ghế sofa và nhìn con Gấu Trúc với con Rồng nhỏ đang trêu trọc nhau. Anh còn nghe thấy tiếng Seung Ri ăn ramen sụp sụp. Cái tiếng sụp sụp đó thật giống của Dae Sung mà, ah~. Anh thở dài, nhìn qua căn phòng một lượt nhưng chẳng thấy Dae Sung đâu. Seung Hyun nhìn cái xúc xích ở trước mặt mình, Khốn kiếp, sao mọi thứ quanh đây nhìn đáng ghét thế nhỉ? Dae Sung bận cả ngày và chẳng có thời gian trống gì vì lịch trình. Họ không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi và không thể làm ‘cái đó’. Nếu Seung Hyun bất chấp mà giải thoát ‘con khủng long’ của mình ra vào lúc này, điều đó sẽ làm cho cả hai người cùng tổn thương. Người yêu của anh sẽ bị đau nhức và không thể luyện tập, đồng thời anh cũng sẽ bị người yêu của mình bơ đẹp luôn. Nếu Dae Sung không trêu trọc anh, cậu Hyunie nhỏ lúc này sẽ không ngẩng cao đầu như thế và khiến cho anh cảm thấy bực bội!

Anh nhắm nghiền mắt và đặt một chiếc gối lên đùi của mình, có gắng chế ngự ‘Cậu Hyunie nhỏ’ của mình. Hít vào, thở ra. Nghĩ đến những thứ đáng sợ. Ma quỷ và máu me…. Thật là kinh tởm. Có lẽ mình nên tìm một giải pháp để thư giãn. Hmmm… Rượu! Rượu được không ta? Một ly rượu cổ, lắc khẽ nó, rồi thưởng thức hương vị tuyệt vời của nó. Hmmm… khá hơn rồi. Seung Hyun tưởng tượng và mỉm cười, cảm giác ‘cậu nhỏ’ của mình đã dịu đi phần nào. Buổi tối thư thả với một ly rượu ngon

“Dae Sung ngồi trên đùi của mình, tay của em khẽ chạm vào ngực của mình, rồi lại gần nữa, gần nữa” Một giọng nói vô thức hiện lên trong đầu của anh.

Không! KHÔNG! KHÔNG PHẢI THẾ! Mình đang cố gắng chế ngự lại cái thứ quái quỷ đang gào thét ở phía dưới kia. Mày khốn nạn thật, Seung Hyun ạ!

Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra.

Mình đang ăn sushi, tất cả các loại sushi. Ăn súp miso. Thật là ngon. Hmm ổn rồi, cậu nhỏ à, cảm ơn cậu đã bình tĩnh tại. Rồi sau đó, mình sẽ đi đến một buổi triển lãm ghế. Ở đó có cả những chiếc bàn, những đường cong của chúng thật duyên dáng. Mình có thể cảm nhận được sức quyến rũ của nó, và cả sự mềm mại của những chiếc bàn.

“Thật tuyệt biết bao nếu có thể làm một số thứ hay ho cùng Dae Sung trên đó, và nghe em ấy gào thét tên của mình” Ác quỷ Seung Hyun lại lên tiếng.

Cậu nhỏ Hyunnie tiếp tục nổi dậy. Ác quỷ Seung Hyun đã chiến thắng.

Ôi cái cuộc đời này.

***

“Hyung, Sao nhìn anh căng thẳng vậy?” Dae Sung hỏi anh. Không có câu trả lời đáp lại “Anh yêu?”

“Đừng có giả vờ như thể em không biết gì cả” Seung Hyun nhìn cậu chằm chằm và gầm gừ.

Dae Sung cười đầy ẩn ý. Giờ em là ác quỷ, thiên thần của anh ạ, em cố tình khiêu khích để khiến anh trở thành một tội đồ. Dae Sung nghiêng người và thầm thì với anh, “Em biết tất cả, người yêu của em à. Và có vẻ như ‘cậu nhỏ Dae Sung’cũng không thể chờ đợi ‘cậu nhỏ Hyunie’ thêm nữa đâu” Cậu nháy mắt với Seung Hyun.

***

Concert stage

Dasi doraoji anheul oneureul wihae

Jeo haneureul hyanghae geonbaehae

Khi Seung Ri hát phần của mình, Seung Hyun đặt tay mình lên lưng Dae Sung và uốn cong lưng của cậu, khẽ thì thầm “Tối nay, ở khách sạn, em chết chắc!” Seung Hyun để Dae Sung nằm sàn vì bất ngờ và bỏ đi chỗ khác. Rồi anh quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt họ gặp nhau.

Em sẽ chết chắc. Anh tiếp tục nói điều đó qua ánh mắt. Và Dae Sung chỉ cười. Một lần nữa, Seung Hyun lại bỏ mặc Dae Sung nằm trên sàn.

Dae Sung đứng dậy. Mình chết chắc rồi

Đăng trong Fanfic

Pieces of us (Chap 2:Grumpy Hyung)

CHAP 2: GRUMPY HYUNG

56c41c92e803383099cbd208b7dedb9c

Mấy chế nhớ coi cái này nhá :)))))

Và đọc từ đầu tại đây .

——————————————————–

Ghost Choi: “TẠI SAO CHUYỆN NÀY LẠI CÓ THỂ XẢY RA?”

Tôi bật cười vì tin nhắn anh gửi cho tôi. Con người ẩn bên trong anh ấy 5 năm đã xuất hiện trở lại. Tôi nhanh chóng viết tin nhắn trả lời.

DaeDae: Đó là bởi vì anh đã bỏ lỡ chuyến bay, hyung. Anh và Ji Yong đã uống rượu và dậy muộn.

Ghost Choi: Nhưng sao em không đánh thức anh dậy?

DaeDae: Em đã thử, nhưng anh ngủ say như chết ấy. Em bị anh quản lý, các hyung giục, và chuyến bay cũng sắp khởi hành.

Ghost Choi: ANH KHÔNG CHO PHÉP EM ĐI MÀ KHÔNG CÓ ANH BÊN CẠNH!

Ghost Choi: ANH SẼ KHÔNG THỂ BẢO VỆ EM KHỎI THẾ GIỚI NÀY!

Tôi bật cười khi nhìn vào emotion anh gửi. Young Bae hyung quay mặt về hàng ghế sau chỗ tôi và Seung Ri đang ngồi,nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn ra dấu “Ngậm-miệng-lại-anh-đang-cố-gắng-để-nghỉ-ngơi-đấy”. Tôi hối lỗi trong im lặng. Cậu maknae có vẻ như ngủ rất ngon lành ở bên cạnh tôi với cái miệng mở thật to. Nhìn em ấy ngủ như thế thật là dễ thương nha.

DaeDae: Seung Ri lúc này trông rất là quyến rũ luôn. Em có nên chơi đùa với em ấy một chút không?

Ghost Choi: Em dám sao…

DaeDae: kkkkk

Anh ấy không trả lời tin nhắn cũng được một lúc rồi.Tôi đang định đặt điện thoại lên đùi thì nó chợt rung lên

Ghost Choi: Anh muốn Dae của anh ở bên cạnh anh. Không phải là con rồng đang nhăn nhó vì bị lạc mất con gấu trúc của mình. DỪNG CHUYẾN BAY LẠI VÀ THAY ĐỔI CHỖ NGỒI ĐI! ANH MUỐN LÊN CHUYẾN BAY THAY VÌ NGỒI TRÊN XE HƠI THẾ NÀY!

Sau tin nhắn từ anh. Tôi thấy hàng loạt tin nhắn khác xuất hiện

Kwon Ji Yong: Vì lợi ích đôi bên, hyung, Dae. Hai người không nhắn tin riêng được à?

Kwon Ji Yong: Chat ở hộp thư cá nhân không được sao?

Kwon Ji Yong: Sao lại là phòng chat của nhóm?

Kwon Ji Yong: Em đang cố gắng ngủ ở đây, khi mà không có gấu trúc của em ở bên cạnh

Kwon Ji Yong: Em là rồng và em có thể sẽ phun lửa ngay tại đây đó.

Kwon Ji Yong: Hyung, còn 30 phút nữa là đến sân bay rồi! Anh không thể…

Kwon Ji Yong: AAARGHHH!

Kwon Ji Yong: *Giận dữ* *Giận dữ*

Kwon Ji Yong: DAE CHẲNG ĐI ĐÂU CẢ. CẬU ẤY ĐANG Ở CHUYẾN BAY PHÍA TRƯỚC CHÚNG TA. ANH CÓ THỂ NHÌN THẤY CẬU ẤY TỪ ĐÂY!

Kwon Ji Yong: *Quăng điện thoại*

Tôi thấy Young Bae nhìn điện thoại và cười không dứt.

“Lại đến lượt anh sao, hyung?” Tôi hỏi anh ấy

“Làm sao mà anh nghỉ ngơi được đây? Thôi thì anh sẽ nhắn tin cho người yêu của anh vậy” Anh ấy nói, rồi lại chăm chú vào điện thoại.

DaeDae: Em xin lỗi, Ji hyung. Người anh già kia chỉ biết cách sử dụng group chat thôi.

DaeDae: Em sẽ nhắn tin cho anh ấy bằng cách khác.

Tôi nhấn vào biểu tượng phong bì và viết tin nhắn cho anh.

Gửi đến: Tabi hyung

Chịu khó thêm một lúc nữa thôi. Em sẽ không đi đâu cả.

Gửi đến: Người yêu của anh

Anh muốn Dae của anh cơ. Thật không thể sống nếu thiếu em, dù chỉ vài phút.

Rất muốn rất muốn ở bên baby của anh ~Hing~

Ai mới thật sự là baby chứ? Ugh, ageyo của hyung còn dễ thương hơn cả 5 năm trước.

Gửi đến: Tabi hyung

Em biết mà. Em sẽ chờ cưngggggg

Gửi đến: Người yêu của anh

Chờ em đấy Chuuu~ :*

***

Ở sân bay, Seung Hyun nhanh chóng mở cửa xe ô tô. Anh chạy vội lên, đi qua Ji Yong và vội vàng đến bên người yêu của mình. Dae Sung đưa tay ra cho anh và anh nắm lấy bàn tay đang chào đón mình.

“Anh nhớ em, em biết chứ?” Seung Hyun nói

“Nãy giờ mới có 30 phút thôi, hyung”

“Anh không quan tâm. Anh nhớ em!”

Dae Sung danh cho anh một ánh nhìn dịu dàng như biết mỉm cười và thì thầm,

“Em ở đây rồi.”

Đăng trong Fanfic

Pieces of us (Chap 1: Rapping!)

CHAP 1 : RAPPING!

Lấy cảm hứng từ post này

Và đây nữa

***

“Không hát Rap và sử dụng mạng xã hội suốt cuộc đời” Dae Sung nói “Không. Tôi không định hát rap và sử dụng mạng xã hội”

***

Sau khi xem xong clip phỏng vấn, Seung Hyun thở dài. Cũng đã lâu rồi kể từ khi anh nghe cậu rap. Mặc dù cậu nói là không có ý định hát rap hay sử dụng mạng xã hội, chàng trai vocalist này thật sự rap rất tốt. Laptop vẫn mở, anh gõ “La, La, La Dae Sung rap” vào phần tìm kiếm. Seung Hyun đeo heaphone vào và bắt đầu click vào video.

Anh bắt đầu cười thầm khi nghe Tae Yang hát phần của Dae Sung. Thật sự thì cậu ấy không thể thay thế giọng hát của Dae Sung đâu. Rồi anh tiếp tục xem phần hát tiếp theo.

I say movin’ movin’

Hanmyungdo bbaeji malgo jwaro uro movin’

Modeun geokkjeong gomindeureun jamshi jeobeoduge

Shimhage gudeobeorin neoui momeul pureojulge

Anh gật gật theo giọng hát. Good, good.

Rồi anh lại cười phá lên khi thấy Ji Yong cũng hát phần của Dae Sung. Seung Hyun như đắm mình vào video đó cho đến tận khi anh cảm thấy hình như có ai đó vòng tay qua ngực mình và ôm mình từ phía sau. Sau đó, anh tháo headphone xuống.

“Anh đang làm gì đó?”

Người con trai kia đặt một nụ hôn thật nhẹ lên má của anh. Seung Hyun quay đầu lại.

“Người yêu của anh à, em đã đi đâu vậy?” Không quên đáp lại nụ hôn mà mình vừa nhận được, Seung Hyun hỏi.

“Nãy em đi mua sắm với Seung Ri. Em mua một số thứ cho buổi tối hôm nay của chúng ta” Dae Sung lấy từ trong túi ra một số thứ. Là 2003 Maison Nicolas Potel Charmes-Chambertin Gran Cru, “Nếu anh không muốn có một buổi tối lãng mạn với em thì cũng được thôi, không sao cả” Cậu lôi ra một hộp kem và tiếp tục nói “Ăn cái này đi rồi lại làm việc như điên vào ngày mai.”

Seung Hyun đứng dậy, kéo Dae Sung vào vòng tay và ôm lấy cậu. Anh đặt đầu của cậu lên vai mình, hít hà mùi hương của mái tóc cậu. Rồi anh lại ôm cậu chặt hơn.

“Anh rất nhớ em” Seung Hyun nói.

Dae Sung đơ ra mất một lúc.

“Lại làm quá lên rồi, em mới đi có 3 tiếng thôi mà” Vẽ những hình tròn vô nghĩa lên lưng của anh, cậu nói.

“Lâu lắm luôn. Lâu như thể là em sẽ đi mãi mãi vậy.”

Dae Sung mở to mắt nhìn Seung Hyun.

“Nói thật đi, anh đang làm gì vậy? Em nghe thấy anh cứ cười khúc khích hoài.”

“Anh xem video em hát phần rap của anh. Kể từ đó cũng đã rất lâu rồiiiiii, phải không?” Anh nắm lấy tay của cậu và ấn cậu ngồi xuống giường.

“Vâng. Nhưng mà sao anh lại xem lại nó vậy?”

“Anh đã xem một bài phỏng vấn, thấy em nói là em sẽ không hát rap và sử dụng mạng xã hội. Em còn nhớ không?”

“Có. Em thích rap, nhưng chỉ làm cho vui thôi. Anh biết mà, em không muốn cướp mất công việc của anh. Anh sẽ thất nghiệp nếu em có ý định hát rap cho coi.” Dae Sung khẽ cười.

“Hay là em thử rap phần của anh ở concer t của chúng ta xem?”

Mắt của Dae Sung như mở lớn hơn “Gì cơ?”

“Anh nói là, em hãy hát rap đi.”

“Tại sao?”

“Chỉ là anh nhớ nó, nhớ cái cách mà những từ ngữ thoát ra thật nhanh khỏi đôi môi xinh đẹp của em” Anh đưa ngón tay cái lên mân mê môi dưới của cậu. Và cậu vẫn cứ im lặng.

“Ah~ hyung” Dae Sung nắm lấy tay của anh, nhìn anh.

“Sao? Hãy như thế nhé?”

“Em sẽ suy nghĩ, rồi sau đó-” Dae Sung chỉ tay về hướng Nam “Chúng ta sẽ đi chơi”

“Ồ, Dae à” Seung Hyun cười một cách tinh quái “Thỏa thuận này, anh sẽ khiến em không thể từ chối.”

***

“Em sẽ làm, hyung.”

“Làm gì cơ?”

“Rap. Nhưng chỉ một đoạn thôi, được không?”

“Thật tuyệt vời.” Seung Hyun bẹo má cậu “Anh sẽ ở bên cạnh em khi em hát rap, để nghe và ngắm nhìn vẻ đẹp của em.”

“Yeah, ước muốn của em là mệnh lệnh. Hãy nói với anh ước muốn của em~ Anh là thần đèn của em~” Seung Hyun hát

“Để sau đi. Em sẽ nói với anh sau.”

***

Trùng Khánh, Trung Quốc, 15.08.15 Made Tour Concert

Seung Hyun đứng cạnh Dae Sung ở phần trình diễn Fantastic Baby. Anh rất mong chờ đến phần rap.

Hanabuteo yeolkkaij modeun ge han suwi

Morae beolpan wireul michin deusi ttwieobwado getteunhan uri

Haneureun chungbunhi neomuna pureunikka

Amugeotdo mutji mallan mariya neukkiran mariya

Naega nugunji?

Seung Hyun đập tay với cậu. Cậu nắm lấy tay anh và nói thầm vào tai anh.

“Em muốn có một buổi tối thật cuồng nhiệt,”

Rồi cậu bước về một hướng khác. Seung Hyun nở một nụ cười ranh mãnh và ra dấu “OK”. Cậu dơ ngón tay cái về phía anh.

Họ không thể đợi được cho đến khi concert kết thúc.

Đăng trong Fanfic

[Transfic] [Longfic|ToDae] Pieces of us

PIECES OF US

Author: Kumakuma166

Translator: Hasu

Status: Chừng nào ToDae vẫn còn hint thì fic vẫn còn được viết, và tớ thật là vui khi đã quyết định xin per fic này vì sẽ được gắn bó với nó mãi mãi =)))))

Tình trạng bản dịch: Lết từ từ =)))))))

Character: Choi Seung Hyun, Kang Dae Sung (Young Bae, Ji Yong và Seung Ri thỉnh thoảng xuất hiện)

Category: Fluff, romance

Description: Đây là những mẩu truyện vụn vặt, lấy cảm hứng từ ảnh, video, clip, gif mà tôi tìm thấy trên tumblr, instagram, fansite của Dae Sung và cả Top nữa

Foreword: Đây là những mẩu truyện vụn vặt của ToDae, tôi chỉ viết một cách ngẫu hứng thôi >_<

_____________________________________________________________

Poster: CYPHER GRAPHIC

T/N: Bản dịch đã được sự đồng  ý của tác giả. Bạn nào muốn mang nó ra ngoài nhớ ghi rõ nguồn nhé ^^

Permission:

a%cc%89nh-chu%cc%a3p-man-hinh-32

Giống như phần category đã ghi, cái fic này nó ngọt dã man T_T. Nó ngọt đến nỗi mà tớ phải dịch sao để nó bớt ngọt đi T_T

Lần đầu tiên mình dịch fic, không biết nó có ổn không nữa. Tớ cũng không biết là mình có thể đăng nó đều đều không nữa, nhưng tớ rất mong các cậu ủng hộ tớ để tớ có thể lết hết cái fic này =)))))))

Giờ thì đọc fic nà

_________________________________________________________________

Vì là những mẩu truyện nhỏ nhỏ, cho nên là  các cậu đọc chap nào trước cũng được nhé ❤ Chúc các cậu đọc vui ❤

 Chap 1: Rapping!

Chap 2: Grumpy Hyung

Chap 3: Don’t tease the dinosaur

Chap 4: Sleeping face I

Chap 5: Sleeping face II

Chap 6: The Sign

Chap 7: What happened in Vegas

Chap 8: Sneaky Seung Hyun

.

.

.

Chap 95: I Am Sorry

Chap 96: Home

Chap 97: You’re there

Chap 98: I’m here

Chap 99: One call away

-TBC-

Đăng trong Fanfic

Khủng long xanh, mèo xanh và những câu chuyện vụn vặt (Part 30)

todae9

Part 30

Cảnh tượng 3 người bọn họ trở về nhà của Seunghuyn cũng không có gì đặc biệt ngoài bầu không khí lạnh ngắt kia, khiến cho cặp yêu thương nồng thắm ngồi phía trước cũng không dám hó hé gì nhiều. Bình thường sẽ là nắm nay, vừa nói chuyện vừa trêu nhau, nghe bản nhạc 2 người cùng thích, ngọt ngào đến mức có thể gây mù mắt thiên hạ. Vậy nên kềm chế thì không thể nào quen liền được, tay Seunghuyn lại theo thói quen đặt xuống tay người ngồi kế bên, 2 người trao nhau ánh mắt ngọt ngào. Dĩ nhiên là lọt hết vào mắt của Seungri

 

“Ngọt ngào như thế này thì bảo sao anh ấy chẳng chịu mò về nhà”Cậu lạnh lùng liếc nhìn, tỏa ra hàn khí bao trùm bên trong xe. Daesung không khỏi rùng mình nhẹ, Seunghuyn thấy vậy tính hé miệng hỏi han thì nhận lại được nụ cười trấn an, lại thấy nhiệt độ đã cao lên 1 chút

 

“Còn hiểu ý nhau quá nữa chứ”Quay mặt ra nhìn ngoài cửa sổ, tránh gặp phải cảnh khiến người ta ghen tị kia.

 

Căn nhà của Seunghuyn nằm trong khu cao cấp, đắt đỏ của thành phố, khi anh mua nó, đã cố tình mua thật rộng rãi để có thể thực hiện nhiều thứ, từ phòng tập thể thao trong nhà, tới hồ bơi, các phòng làm việc hay tiếp khách đều đặc biệt rộng rãi. Có lẽ vì tai nạn thưở nhỏ khiến anh cảm thấy chán ghét không gian thật chội, gò bó, cũng như đóng khung mình một nơi quá lâu dù đó là căn nhà của mình. Chính vì lý do đó mà phòng làm việc của Seunghuyn đôi khi khá tự do khi anh không thích phải nhất thiết một phòng bất kỳ làm phòng ngủ hay phòng làm việc, tất cả mọi thứ đều có thể hoán đổi. Dĩ nhiên đó là trước khi Daesung dọn đến ở cùng anh, với một người ưa  kín đáo như cậu ấy thì khó thể mà bắt cậu phải thử nhiều nơi ngoài phòng ngủ, cũng như cậu nhiều lần phải nhăn mặt khi tìm anh đang việc nơi nào trong căn nhà rộng này khi có bất gì cái gì cần đến.

 

Vì vậy ở chung sẽ hình thành nguyên tắc, như luôn mang theo điện thoại để đối phương liên lạc, thậm chí là sắm 1 cặp bộ đàm nhỏ để trò chuyện lãng mạn, bắt đầu từ đâu không quan trọng nhưng kết thúc thì luôn phải là phòng có giường, lưng của cậu cần được thương yêu chứ không phải sáng dậy ê ẩm cả đêm. Như thế rất là không tốt cho sức khỏe. Đêm nay Seungri sẽ được ngủ tại phòng dành cho khách, nói là cho khách chứ không khác gì các phòng khác vì bạn của Seunghuyn rất ít nên chủ nhà đương nhiên tận dụng tất cả các phòng cho mục đích riêng của mình. Căn phòng này tạm ổn nhất, vì chưa phải cuối tuần, bọn họ cũng không có thời gian rảnh mà dọn dẹp nhà cửa, lại không đoán được sự tình là có khách ngủ qua đêm cứ tạm để Seungri vào phòng đó, sáng mai rồi tính tiếp.

 

“Em ăn gì không, anh làm cho ăn”Daesung cần quan tâm hỏi

 

“Không em đi tắm rồi ngủ liền” Seungri lầm lũi bỏ đi

 

Dù nói vậy nhưng cái bao tử vẫn ầm ầm đòi công bằng của chủ nhân…

 

Bọn họ thấy hết “Đêm nay” cả 2 cùng đồng thanh nói, Daesung mỉm cười nhẹ, “em sẽ ở cùng Seungri, anh ngủ trước đừng chờ em”. Càng ngày bọn họ càng hiểu nhau mà

 

“Uhm” Anh không nói gì cả chỉ là xoay qua phụ cậu làm đồ ăn, đêm  nay anh cũng cần hoàn thành bản thảo của chương mới của câu truyện kia, đã trễ vài ngày nên phía nhà xuất bản cũng đã bắt đầu nóng ruột. Chỉ trách hạnh phúc với cậu quá nên những cơn ác mộng kia đã lùi dần ra xa, không lẽ nhân vật của anh cũng nên dừng chân tại vùng đất nào đó, bỏ qua quá khứ, và tận hưởng hạnh phúc mãi về sau?????

Đăng trong Fanfic

Khủng long xanh, mèo xanh và những câu chuyện vụn vặt (Part 29)

todae8

Part 29

Sau khi kết thúc cơm tối, Seunghuyn chạy xe rùa bò đưa Daesung về nhà trọ của cậu. Kìa nhìn xem thái độ không muốn rời xa rõ ràng như thế nào, từ bữa trưa tới giờ, anh ấy luôn tìm cách để cậu luôn gần bên anh, không rời nửa bước, nào là dời cuộc họp, giấy tờ gì đều để cho thư ký mang vào hay mang đi, ánh mắt thì luôn liếc liếc dòm cậu. Này cậu không có khả năng tàng hình hay độn thổ đâu, nếu không muốn cậu rời xa thì nói ra đi, cậu sẽ từ chối Riri mà ở cùng anh mà (thương RI), tại sao lại như con nít thế kia chứ…

 

Vậy là 2 người bọn họ cứ chậm rì rì mà hoàn thành công việc, rì rì mà đi ăn tối, rì rì mà chạy tới nhà, Daesung đã cố nhịn cười muốn nội thương luôn rồi, gương mặt đầy gượng gạo này mà lộ ra, nằm trang bìa tạp chí for men thì đảm bảo sẽ hút như tôm tươi cho mà xem, cực kỳ lạ lùng mà =)))))

 

Seunghuyn liếc nhìn Daesung, nhìn xem em ấy vui vẻ như thế nào khi về nhà kìa, nào có hiểu cho tâm trạng đêm nay lại mất ngủ của tôi đâu, từ khi nào giấc ngủ của tôi lại phụ thuộc vào một người thế này, chuyển từ phụ thuộc thuốc sang em ấy nghĩ rằng đã ổn nhưng hóa ra vẫn rắc rối chán. Seunghuyn chán nản đánh xe đến trước cổng nhà trọ, từ ngoài nhìn vào lấp ló cảnh Seungri và Jiyong đang cãi nhau, Yongbae hẳn đã chạy trốn khỏi khu vực chiến sự rồi. 2 người bọn họ nhìn nhau như là đã hiểu lý do vì sao mà Seungri đêm nay cứ nhất quyết đòi Daesung về nhà, ra là âm mưu cả. Tốt nhất là đèn nhà ai nấy sáng, Seunghuyn nhanh chóng bẻ đầu xe toan bỏ chạy trong không phản đối của Daesung, dĩ nhiên là cậu phải hiểu hơn ai hết là cặp này yêu thương thì nồng thắm lắm, mà mỗi khi giận dỗi nhau gì đó là nhà cửa sẽ không hơn bãi chiến trường. 36 kế chạy vẫn là thượng sách. Trong khi Seunghuyn đang quẹo đầu chuẩn bị 1 đường chạy đi thì cũng vừa lúc Seungri tung cửa chạy ra, vừa chạy vừa tuôn ra buông ra vô số lời khó chịu

 

“Daesung anh đứng lại cho em, anh mà không cho em theo cùng thì sau này mọi thứ anh đều chịu trách nhiệm” Seungri hét khàn cổ họng, đúng là tin nhầm người mà, cứ tưởng Daesung huyng tin tưởng nhất ai ngờ cũng y chang như bọn họ thôi.

 

Daesung ái ngại nhìn Seunghuyn, đành vậy, Seunghuyn nhún vai, anh cũng không thích nhìn cậu khó xử. Đứa tay lên véo nhẹ đôi gò má kia, Seunghuyn dừng xe lại chờ Seungri,

 

“Đêm nay cho em ngủ ké nhà 2 anh” Seungri bực tức leo lên xe an tọa như chủ nhân đích thực. Chiêc xe chầm chậm rời đi, ngoài cửa sổ Jiyong nhìn thấy tất cả, tay đưa lên nhắn tin “Chăm sóc cậu ấy giùm anh”

 

Hóa ra đêm nay với Daesung và Seunghuyn mệt mỏi hơn họ nghĩ nhiều, khi mang về nhà một gấu trúc mắt đỏ hoe lặng im hoàn toàn khác hẳn 5p trước.

Đăng trong Fanfic

Khủng long xanh, mèo xanh và những câu chuyện vụn vặt (Part 28)

todae7

Part 28

Chuyện là chẳng bao giờ Seungri gọi điện thoại nói chuyện riêng hay nhờ vả Daesung chuyện gì cả, có lẽ vì giữ họ luôn có bức tường vô hình ngăn cách, lý do từ đâu thì 2 người cũng chỉ mù mờ. Có thể vì Seungri luôn cảm thấy ghen tị với Daesung vì anh ấy không cần làm gì nhiều thì mọi người cũng đã thích anh Dae rồi, thậm chí Jiyong của cậu cũng nhiều bí mật với anh ấy lắm, thân thiết có đôi khi còn hơn cả cậu. Mà đâu chỉ mình Jiyong cơ chứ, cả Yongbae và cậu nhóc lúc nhỏ cũng đều yêu mến Daesung huyng nhiều lắm. Ở người Daesung huyng tự tỏa ra sức hút dẫu nhẹ nhàng nhưng cực kỳ khó cưỡng lại, và với ít nhất là những người cậu từng tiếp xúc họ đều không muốn thoát ra sức hút ấy. Hãy nhìn anh Seunghuyn đi, dù ấy có đối xử với mọi người rất kỳ lạ thì với anh ấy Daesung huyng vẫn không bao giờ thay đổi. Điều này làm cho cậu cảm thấy ghen tị và từ từ xa dần huyng ấy từ lúc nào không hay.

Nhưng thật ra không phải chỉ 1 mình Seungri thấy ngại Daesung, mà chính bản thân Daesung cũng cảm thấy ngại ngùng trước cậu em của mình. Lý do ư, có lẽ là do chính sự hoạt bát, năng nổ của cậu ấy làm Daesung cảm thấy ngại, hay chinh xác hơn là ghen tị. Với một người kỹ tính, ưa cầu toàn như Daesung, thì thật khó mà đưa ra quyết định nhanh nhạy về vấn.đề nào đó hay việc hòa nhập vào môi.trường mới. Không như Seungri, dù.có thả cậu ấy trên sa mạc thì cũng có.thể tìm cách mà tồn tại và trở về với cuộc sống náo nhiệt; Daesung thì khác, cậu lại khó hòa nhập vào môi trường mới, khó thấy an toàn dù trong bất kỳ lúc nào. Dù ngoài mặt cậu lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, nhưng thật ra bên trong nhiều khi cậu lại vô cùng rối loạn, điều này chỉ 1 2 người phát hiện ra. Vì lý do đó mà cậu cảm thấy ngại ngùng khi đứng gần Seungri, ghen tị với em ấy vì tài năng cũng như luôn có Jiyong bên cạnh, từ từ tạo nên khoảng cách với em ấy.

2 con người với vô số lý do thầm kín khác nhau mà trở nên.ngại ngùng, nay lại nhận được điện thoại từ đối phương thì sao có thể không cảm thấy lạ lùng.

“Này em có sao không Seungri” Daesung cất giọng hỏi đầy lo lắng, phía đối diện Seunghuyn vẫn đang tập trung ăn cơm trưa, vừa tranh thủ ghé mắt dòm bản thảo vừa chuyển lên lúc nãy. Công việc rất nhiều mà lại muốn dành thời gian cho nhau thì phải tranh thủ thế, nhất là khi Daesung vẫn còn đang nghe điện thoại, không thì em ấy lại khó chịu ra mặt ngay.

“Hôm.nay huyng về nhà nhé” Seungri ngập ngừng đề cập vấn đề. Từ ngày anh Seunghuyn kia xuất hiện thì 2 người bọn họ đã bắt đầu dính lấy nhau không rời, dĩ nhiên là số lần anh ấy ở nhà ngày càng ít đi, toàn vì Jiyong la nhớ hay các mẹ lên chơi vì Daesung mới trở về nhà thoai. Không những vậy Seungri hiểu rằng chỉ cần có mặt Daesung ở nhà thì cho dù.muốn.thì Jiyong cũng không thể la cậu quá nhiều được, vì vậy cậu rất cần Daesung huyng nha.

Người đang vừa ăn vừa coi tài liệu kia khẽ chau mày lại, Daesung hiểu rằng anh ấy không.muốn cậu về và chính cậu cũng thật lưỡng lự vì cậu hiểu rằng mỗi khi giấc mộng kia đến mà không ai bên cạnh thì người cậu yêu rất khó ngủ lại. Chỉ rượu và thuốc lá giúp anh ấy ngủ được chốc lát rồi đâu lại vào đấy.

“Em van anh đấy Daesung, làm ơn nhé” giọng hết sưc khẩn cầu từ phía bên kia.

Seunghuyn nhìn cậu rồi chuyền tờ giấy, “anh ổn, em trở về đi”

“Được, tối nay anh về, vậy nhé”. Daesung nén tiêng thở dài.

“Cảm ơn anh nhìu, tối gặp anh. Bye”.

Kết thúc cuộc gọi Daesung nhìn Seunghuyn bằng ánh mắt đầy lo lắng

“Anh ổn chứ”

“Anh sẽ ổn, yên tâm”

Một nụ hôn nhẹ phớt qua trên đôi.môi Daesung

“Mai về sớm nhé” rồi lặng lẽ nhìn Daesung trao nụ cười thiên thần cho mình.

Đêm nay lại mất ngủ tiếp đây…..